Đạo
diễn: Denis
Villeneuve
Kịch bản:
Eric Heisserer
Diễn viên
chính:
Amy Adams
trong vai TS. Louise Banks
Jeremy
Renner trong vai Ian Donnelly
Tác giả: Brian Tallerico
Người dịch: Nguyên Thảo
Tác giả: Brian Tallerico
Người dịch: Nguyên Thảo
Đã có nhiều bài viết về sự nổi lên của những câu chuyện riêng tư kể bằng thể loại kinh dị - như trong các phim như "It Follows", "The Witch" và "The Babadook", nhưng trào lưu kể chuyện theo kiểu tương tự trong các phim khoa học viễn tưởng cũng thú vị không kém. Trong vài năm gần đây, phim khoa học viễn tưởng không chỉ khám phá năng lực du hành vũ trụ hay tương lai hậu khải huyền, mà còn như một cách giải quyết những vấn đề phổ quát của nhân loại, hơn là những câu chuyện phiêu lưu kiểu vị lai. Cùng với các phim như "Gravity", "Interstellar" hay "The Martian" là "Arrival" - bộ phim cảm động đầy tham vọng của đạo diễn Denis Villeneuve. "Arrival" kể về ngày vũ trụ thay đổi vĩnh viễn, nhưng vẫn tập trung vào một câu chuyện riêng rẽ - thậm chí khi phim mở rộng ra tầm thế giới. Bộ phim tập trung vào nỗi buồn, thời gian, sự giao tiếp và lòng trắc ẩn hơn là vào nhịp phim cực nhanh, và đó là một bộ phim đặt ra những câu hỏi. Bằng cách nào chúng ta tiếp cận những điều khiến ta sợ hãi? Tại sao giao tiếp bằng ngôn ngữ - chứ không phải bằng hành động - lại quan trọng đến thế? Cảnh cuối của "Arrival" chạm đến những ý tưởng lớn về cuộc đời mà tôi không tiết lộ ở đây, nhưng có lẽ khán giả nên hiểu rằng phim của Villeneuve không phải dạng phim làm hài lòng số đông kiểu "The Martin" - bộ phim của Ridley Scott đoạt giải thưởng lớn LHP Toronto năm ngoái. “Arrival” là dạng phim ra đời để vừa thách thức khán giả, vừa gây xúc động và buộc khán giả phải nói về nó. Trong phần lớn thời lượng, bộ phim đã thành công.
Amy
Adams đã có màn hóa thân tự tin và ấn tượng trong vai Louise, một chuyên gia
ngôn ngữ học được mời đến vào ngày 12 UFO xâm nhập quỹ đạo Trái Đất. Ngược với
những thông tin được tiết lộ với công chúng - thoạt tiên là không nhiều thông
tin về bất cứ điều gì - các nhà cầm quyền trên thế giới đã tiến hành tiếp xúc
với các sinh vật bên trong, những sinh vật trông hơi giống con bạch tuộc bị một
năng lượng bậc cao nén lại bằng cánh tay khổng lồ. Làm việc với quân đội và một
nhà khoa học tên Ian (Jeremy Renner đóng), Louise tìm kiếm câu trả lời cho một
câu hỏi cực kỳ đơn giản: Bạn muốn gì? Những kẻ Heptapods - như chúng cuối cùng
được gọi - “nói” bằng thứ âm thanh thỉnh thoảng vang dội như tiếng cá voi, nhưng
Louise nhanh chóng hiểu rằng chữ viết chính là cách để giao tiếp, dù cô phải
giải mã thứ chữ phức tạp mà các vị khách ngoài hành tinh “viết”. Khi cô càng lúc
càng tiến tới gần việc có thể trả lời câu hỏi sống còn theo cách mà cô hiểu nó,
sự lo lắng của thế giới càng tiếp diễn. Liệu bản năng tự vệ của con người có thể
thức dậy trước khi các nhà khoa học và các vị lãnh đạo có thể tìm cách để chống
lại?
Lousie
cũng có góc tối trong đời. Những cảnh mở màn kể chi tiết về sự ra đời, cuộc đời
ngắn ngủi và cái chết của một đứa trẻ. Qua đó, Adams khắc họa một Louise với
mạch ngầm cảm xúc ấn tượng và giản dị - điều hết sức cần thiết cho thành công
của phim. “Arrival” là một phim đôi chỗ có thể khô khan, nhưng có Adam để "chống
đỡ" cả bộ phim. Hình ảnh trong phim của Villeneuve không đặc biệt nặng về kỹ
xảo CGI – nên cho
phép Adams làm việc theo cách có thể thuật lại được. Có quá nhiều ý nghĩ xuất
hiện trong lòng và trong tâm trí nhân vật, đặc biệt là trong những cảnh thắt nút
cuối phim, với nó Adams có thể đã thất bại, nhưng thực chất đây một trong những
phim khoa học viễn tưởng tinh tế và hướng nội nhất mà tôi từng đuợc xem. Một
trong những minh chứng rõ ràng nhất cho thành công của "Arrival" là khán giả sẽ
nhớ gương mặt Adams - chứ không phải thiết kế con tàu vũ trụ hay các sinh vật
ngoài hành tinh ấn
tượng.
Trong
các tác phẩm gần đây, Villeneuve hiểu tầm quan trọng của việc xây dựng một ê kíp
tài năng. Với “Arrival”, hai trong số những yếu nhân không thể phủ nhận của bộ
phim là nhà quay phim Bradford Young, thiên tài đã quay "Selma" và "A Most
Violent Year" và nhà soạn nhạc Jóhannsson. Jóhannsson cũng là nhân vật quan
trọng trong nhịp điệu đầy cảm xúc của bộ phim, tạo không khí căng thẳng ở nửa
đầu phim và dòng sóng ngầm cảm động ở cảnh cuối cùng. Young có cách tiếp cận
trực quan và đẹp đẽ, sử dụng thế giới tự nhiên để dựng nên câu chuyện phi tự
nhiên chân thật này. Có lẽ không cần nhắc tới vai trò người kể chuyện của
Louise, nhưng chúng ta phải đánh giá cao hình ảnh đứa trẻ chạy ngang qua cánh
đồng. Hình tượng đứa trẻ rất đáng yêu, không như kỹ thuật quay phim bom tấn thô
ráp thường thấy trong phim khoa học viễn tưởng. Quan trọng hơn, ở “Arrival”, kỹ
thuật quay mang lại cảm giác mọi yếu tố đều từ một điểm nhìn - kỹ thuật điện
ảnh, hướng nhìn, diễn xuất, nhạc phim... thay vì “bom tấn trong xưởng” như chúng
ta thấy gần
đây.
Tuy
nhiên, "Arrival" hơi chùng xuống ở đoạn giữa - điều này có thể khiến phim mất
một số khán giả. Cảnh "tiếp cận đầu tiên" đầy tự tin và những cảnh đầy mục đích
có liên hệ với chủ đề cuối cùng của bộ phim tham vọng một cách ấn tượng, nhưng
nhịp phim "Arrival" khá loãng ở phần giữa, khiến khán giả chú ý đến sự khô khan
của phim trên tổng thể. Áp lực không tiết lộ điều gì để duy trì giá trị bất ngờ
của nút thắt ở cảnh cuối cùng quy định quyết định của người kể chuyện trong phần
giữa – chính phần này giữ khán giả ở vị trí người quan sát hành động của bộ
phim, trong khi chúng ta sẵn sàng thành kẻ tham gia. Villeneuve là một đạo diễn
tài năng, nhưng bộ phim này thiếu một “độ nóng” để có thể khiến phim vượt trội
về mặt triết lý và chạm tới cảm xúc trong cảnh cuối cùng. Vì vậy, khán giản
thường cảm thấy mình đứng sau thứ rào chắn mà Louise dùng khi giao tiếp với
những sinh vật ngoài hành tinh được cô gán cho cái tên Abbott và Costello. Như
cô muốn tháo bỏ đi rào chắn, chúng ta cũng muốn “tháo bỏ” những giới hạn và bước
vào sau lớp mặt
nạ.
Như
đã nói, “Arrival” là một làm phim tài năng và tham vọng đáng xem. Phim buộc khán
giả phải suy nghĩ lại rằng điều gì khiến chúng ta thật sự là người, cũng như tầm
ảnh hưởng của nỗi đau trong sự tồn tại của con người. Ở phần hay nhất của phim,
và hầu như trong toàn bộ diễn xuất của Adams, bộ phim khiến ta hiểu rằng con
người đều có những ngày thất bại trong giao tiếp vào bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi
không tên. Và điều đẹp nhất của chúng ta là trở thành những kẻ kiên nhẫn, đứng
dậy khi bị quật ngã và hàn gắn những gì bị phá vỡ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét