Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

Baby Driver - Quái xế Baby


Chấm điểm: 3,5/4


Baby là một gã trai tự hòa âm phối khí cuộc đời mình. Cậu thu âm những đoạn đối thoại xung quanh (thường là xung quanh chứ hiếm khi nào bao gồm cả cậu) trên một chiếc máy cát-xét mini cổ lỗ sĩ, rồi dùng các thiết bị phòng thu cũng cổ lỗ sĩ không kém để phối chúng thành nhạc. Bài đầu tiên ta thấy Baby sáng tác là “Was He Slow”, lấy câu hỏi mà gã đồng phạm đặt ra về trí lực của cậu làm đoạn hook. Giống như Baby biến thế giới chung quanh thành âm nhạc, biên kịch kiêm đạo diễn Edgar Wright nhào nặn những bộ phim và giai điệu có ảnh hưởng tới ông thành một “Baby Driver” vô cùng vui nhộn và thú vị đến tuyệt vời. Khi những người máy CGI còn bận choảng nhau và các siêu anh hùng mải bay lượn trên trời thì Wright lại ở đây, hỏi xem ta có còn nhớ cách những bộ phim hớp hồn người xem chỉ bằng một lời thoại, một tiếng bánh xe rít chói tai trên mặt đường, một cốt truyện lắt léo, hay một nụ hôn lãng mạn. Có cảm giác “Quái xế Baby” vừa chịu ảnh hưởng của kỷ nguyên làm phim hiện đại - hướng đến sự tự nhận thức và thiên về văn hóa đại chúng, lại vừa cổ điển đến nao lòng. Nhưng đó chỉ là một trong nhiều phép màu nho nhỏ của nó thôi. “Quái xế Baby” là bộ phim thú vị nhất mà bạn có thể mong chờ khi ra rạp năm nay.


Phải, cậu chàng tên “B-A-B-Y, Baby” (do Ansel Elgort thủ vai). Ít nhất thì đấy là cái tên cậu tự xưng khi người ta hỏi đến, dù người ta thường chỉ hay lờ tịt cậu đi. Cậu khá kiệm lời, chuyên lái xe tẩu thoát cho băng cướp do Doc (Kevin Spacey đóng) cầm đầu. Doc chủ mưu vụ này, gã thuê ba tên tội phạm và nhét chúng vào xe của Baby. Như bạn thấy đấy, Baby lái xe không tồi, nhưng với điều kiện là phải có nhạc. Tai nạn xe hơi hồi bé để lại cho Baby chứng ù tai, nên phần lớn thời gian lúc thức cậu đều đeo tai nghe để át tiếng ong ong trong đầu. Và thế giới xung quanh xoay vần theo điệu nhạc phát trên một trong số những chiếc iPod của Baby - cậu có nhiều iPod phù hợp cho các tâm trạng khác nhau. Có khi thế giới như hòa điệu với chiếc iPod cậu chọn, có khi lựa chọn của cậu tác động lại thế giới xung quanh - dù thế nào đi nữa thì âm nhạc cũng đóng vai trò thiết yếu trong thành công của “Quái xế Baby”, giống như trong “La La Land” và có thể còn có phần quan trọng hơn.

                   
Cậu chàng tên “B-A-B-Y, Baby” (do Ansel Elgort thủ vai)

        Hãy lấy cảnh mở màn đầy hấp dẫn làm ví dụ nhé. Ba tên tội phạm - Buddy (Jon Hamm), Darling (Eiza Gonzalez) và Griff (Jon Bernthal) - nhảy khỏi chiếc xe đang đỗ ngoài một nhà băng ngay khi Baby bật bài “Bellbottoms” của ban nhạc The Jon Spencer Blues Explosion. Kể từ đó mọi thứ diễn ra đều khớp với điệu nhạc - từ tiếng cửa đóng sầm khi bọn cướp từ nhà băng trở ra, đến tiếng bánh xe rít róng ở một trong những màn đua xe mãn nhãn nhất nhiều năm trở lại đây. Ta đã xem vô vàn những pha hành động dựng trên nền nhạc pop hay rock, nhưng trong số ấy có bao nhiêu lần hành động và âm nhạc hòa làm một? Wright đã đưa ý tưởng tuyệt vời này lên một tầm cao mới - khi biến mọi hoạt động thường ngày trở thành một phần trong âm nhạc mà Baby nghe. Tiếng ai đó gõ tin nhắn trên điện thoại hay đặt các xấp tiền lên bàn đều ứng với các phách của bài hát, tạo nên một bộ phim giàu nhịp điệu, trơn tru và có cấu trúc hòa quyện với nhạc nền, từ khung hình đầu đến tận khung hình cuối. Thật uyển chuyển và đáng kinh ngạc, đến mức bạn muốn tua ngay lại đoạn vừa xem để nắm bắt cho bằng hết những gì bạn đã bỏ lỡ.

Đoạn trên hình như đã khiến “Quái xế Baby” có vẻ giống một phim ca nhạc, và có lẽ đã làm những khán giả trọng nội dung hơn phong cách phải mất hứng. Hãy tin tôi khi tôi nói rằng Wright không hề bỏ bê phần nội dung. Dẫu không có âm nhạc làm lực đẩy cho phim thì cốt truyện và cảnh hành động cũng đủ làm người xem hài lòng. Phần lớn cái thú của bộ phim này là được xem mạch truyện phát triển nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Có một dạo Baby sa vào đường tội lỗi, cậu lỡ dại chôm đồ của ông Doc, thế là hắn bắt cậu lái xe trừ nợ. Cậu đã hoàn thành gần xong thỏa thuận. Chỉ cần một chuyến nữa thôi là cậu được quay về sống cuộc đời bình thường. Tất nhiên chúng ta ai cũng biết chuyện này sẽ đi đến đâu trong các phim tội phạm. Và khi Baby gặp gỡ cô bồi bàn khả ái tên Debora (Lily James thủ vai), cậu đã tìm được một lý do để hoàn lương. Các bạn chỉ cần biết đến đó thôi.


Về cốt lõi, “Quái xế Baby” gợi nhớ về những thập kỷ khi mạch phim neo chặt vào những tên tội phạm và nghệ thuật rượt đuổi trên xe hơi. Cách Wright dàn dựng khung sườn và triển khai các chi tiết của phim xưa cũ đến ngạc nhiên, không chỉ vì hai diễn viên chính được phú cho vẻ ngoài như thể họ vừa bước ra từ một bộ phim tội phạm những năm 1940 đâu (vẻ đẹp chuẩn Mỹ của họ còn rạng rỡ hơn trong vài cảnh trắng đen gợi nhớ đến Hollywood thời cũ). “Quái xế Baby” sâu sắc nhưng không dìm mất tiểu tiết, và chính những nhịp phách nho nhỏ quyến rũ lẫn trong giai điệu nền đã gắn kết bộ phim thành một khối thống nhất.

Ít có ai biết cách tập hợp một dàn diễn viên như Edgar Wright, và điều đó cực kì hữu ích cho bộ phim. James và Elgort là hai diễn viên chính cuốn hút và ăn ý. Không như đa số các phim hành động Hollywood, ở “Quái xế Baby”, khán giả thật lòng mong muốn nhân vật chính sống sót chứ, chứ không đơn thuần cho rằng đó là chuyện “thế nào chẳng xảy ra”. Vai “phản diện” cũng được chăm chút trong khâu tuyển chọn và chỉ đạo, đặc biệt là Spacey và Jamie Foxx trong vai gã Bats đầy đe dọa. Kịch bản và cách phân vai khiến hai nhân vật này dễ sa đà vào phục vụ thị hiếu bình dân, nhưng hai diễn viên đã không làm vậy. Foxx đặc biệt tỏa sáng khi thể hiện một nhân vật vừa hài hước vừa đằng đằng sát khí. “Quái xế Baby” là một trong những bộ phim mà mọi vai diễn dường như đều đã được giao cho đúng người, từ gã đầu bếp vai u thịt bắp tới nhân viên bưu điện dễ thương. Điều này tạo nên cảm giác như có một phép màu điểm thêm vào bộ phim, khi mà bạn thấy mọi yếu tố, dù là nhỏ nhất, đều đúng với ý đồ của nhà sản xuất.

Mọi vai diễn dường như đều đã được giao cho đúng người, từ gã đầu bếp vai u thịt bắp tới nhân viên bưu điện dễ thương

Bạn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng hiện hữu trong rạp khi một bộ phim đạt được hiệu ứng. Đó là anh chàng kế bên hơi giật mình khi chiếc xe cua gấp. Hay người phụ nữ đằng sau cười đặc biệt to khi nghe một câu pha trò. Đó là cảm giác mọi người hoàn toàn chú tâm, và gần như nhịp chân theo nhịp điệu của bộ phim. Tôi vẫn tin rằng đó là lý do tại sao người ta lại đi xem phim cùng với một đám đông những kẻ xa lạ - để cùng nhau cảm nhận phép màu và gật gù cùng với giai điệu điện ảnh. “Quái xế Baby” sẽ nằm trong số những bản nhạc ưa thích của bạn trong năm nay. Hãy cùng lắng nghe nó với đám đông. Và vặn to lên nhé.

Tác giả: Brian Tallerico
Người dịch: Bích Hà
Hiệu đính: Nguyên Thảo


Nguồn: http://www.rogerebert.com/reviews/baby-driver-2017

0 nhận xét:

Đăng nhận xét